Quỳnh Như – Hạnh phúc khi được mang tiếng đàn phục vụ khán giả

11/10/2024 10:36:48 +07:00

Hẹn gặp em tại trường trung cấp Văn hóa Nghệ thuật Đồng Nai trong buổi khai giảng trao bằng tốt nghiệp năm 2024

Tôi hỏi em: “Tại sao em lại chọn nhạc cụ đàn tranh mà không phải là một loại nhạc cụ khác?”

Em cười thật vô tư, nhanh nhảu đáp lời tôi: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã có cảm giác đặc biệt không thể tả với cây đàn. Y như sức hút nào đó không cất thành lời khi em xem nghệ sĩ Hải Phượng đàn trên truyền hình bài Lý Chim Quyên. Thanh âm của cây đàn làm cho em liên tưởng tới một làn nước đang trôi bồng bềnh giữa cánh rừng thiên nhiên. Và từ khi em biết tới trường Văn hóa Nghệ thuật có bộ môn đàn tranh em rất phấn khích và em đã theo đuổi học cho tới bây giờ.”

Tôi hỏi: “Gia đình của em có ai theo nghệ thuật hay không?”

Em nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói: “Em được sinh ra và lớn lên tại mảnh đất Đồng Nai, gia đình thì không có ai theo nghệ thuật cả. Duy nhất chỉ có mẹ em khi còn trẻ rất thích xem cải lương, có lẽ chính vì điều đó mà mẹ đã truyền qua cho em một năng lượng yêu nghệ thuật một cách sâu sắc!”

Tôi thắc mắc: “Suốt bao năm học ở trường vậy có kỷ niệm nào là kỷ niệm để em nhớ nhất hay không?”

Em đáp: “Những lúc không hiểu bài em là người thường xuyên chủ động hỏi lại một cách cặn kẽ nhất cùng thầy cô, và những khi ba mẹ đến đón trễ em phải ở lại phòng bảo vệ, được cho ăn vặt và thật hạnh phúc khi được nghe chú bảo vệ và người lao công kể chuyện về những tấm gương sáng, hiếu học ở trường.”

Quỳnh Như -hạnh phúc khi được sống cùng với đam mê

Nhìn em một hồi lâu tôi tò mò hỏi tiếp: “Lần đầu tiên lên sân khấu để biểu diễn, khi ấy em bao nhiêu tuổi và cảm giác của em lúc đó như thế nào?”

Ánh mắt trong trẻo của cô gái nhỏ không một chút do dự đáp lại lời tôi: “Trong một lần cùng ba mẹ đi dự tiệc cưới, mẹ đã đăng ký cho em lên sân khấu để hát, lúc ấy em mới vừa tròn 5 tuổi. Cảm giác khi đứng trên sân khấu em không hề run sợ, hát bất chấp trong những tiếng vỗ tay của những người đang có mặt ở buổi tiệc. Ký ức đó dù năm tháng đã trôi qua nhưng mãi đến thời điểm này em vẫn chưa bao giờ quên được.”

Tôi muốn hỏi em thêm một điều: “Em có muốn gửi gắm điều gì đến với khán giả những người đã từng ủng hộ em hay không?”

Em đáp nhanh: “Đầu tiên em xin cảm ơn quý khán giả trong suốt khoảng thời gian qua đã ủng hộ em. Cảm ơn đến ba mẹ người đã luôn tạo mọi điều kiện tốt nhất để cho em có thể thực hiện được niềm ước mơ của mình. Điều cuối cùng em muốn gửi thông điệp đến các bạn có cùng niềm đam mê như em là cuộc sống phải có ước mơ, có đam mê, hãy tự tin vào chính bản thân mình ở mọi lĩnh vực và trong mọi hoàn cảnh!”

                             Trần Thanh Thảo